VÕ PHƯƠNG LÀ AI?
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo trong gia đình có 3 người con, bản thân thuộc thế hệ đầu 8x với nhiều khát vọng và hoài bão. Cái nghèo khó một thời của gia đình và quê hương khiến tôi luôn luôn trăn trở phải vươn lên để làm giàu cho mình và giúp ích cho quê nhà. Khi lớn lên, những tấm gương của các doanh nhân thành đạt đã thôi thúc tôi phải nỗ lực học hỏi và quyết tâm thay đổi để nắm bắt cơ hội và đón lấy thành công. Trải qua nhiều năm tháng thăng trầm, sự mong muốn ấy chưa bao giờ vơi đi, ngược lại ngày càng mãnh liệt và trở thành động lực để tôi vượt qua những khó khăn trong hành trình lập nghiệp.
NHỮNG NỀN TẢNG BAN ĐẦU
Trước khi kinh doanh, tôi đã từng làm công nhân cho nhiều công ty và cả làm công trình xây dựng, nơi đây cho tôi những cái nhìn ban đầu về sự khác nhau rõ rệt giữa người làm công và người thực sự làm chủ, mà nổi bật nhất là sự năng động, tự tin, sáng tạo, nhạy bén của các lãnh đạo doanh nghiệp. Hình ảnh đó, giúp tôi có thêm động lực và sự quyết tâm làm việc, trở thành người chủ tạo ra các sản phẩm có ích cho xã hội.
Cột mốc thay đổi là tôi quyết định rời bỏ cuộc đời của một anh công nhân, một môi trường không phù hợp với hoài bão của tôi, để bước vào một lĩnh vực phưu lưu không co một chút kiến thức chuyên môn nào của ngành mình học tại Bình Dương. Tại đây rèn cho tôi sự năng động và nhạy bén trong kinh doanh. Làm được 2 năm thì tôi đã trải nghiệm không biết bao nhiêu là những vấp ngã cũng như là cạnh tranh trong lĩnh vực bất động sản nói chung và tìm kiếm khách hàng nói riêng. Tuy từng học về kinh doanh và được đào tạo trong môi trường kinh doanh nhưng việc thành lập và phát triển một đội ngũ mới hoàn toàn để khai phá một thị trường mới thì nó khác vô cùng.
Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong chăm sóc khách hàng và tìm kiếm khách hàng, ban đầu nhân sự ít chỉ có 5 người sự cạnh tranh ít, hầu như tôi làm tất cả mọi việc, làm các kênh để tìm kiếm khách hàng nhưng không mấy khả quan đối với tôi…, về kinh doanh thì lại không có chiến lược, vướng đủ thứ nhiều lúc nản lắm, thật sự để vượt qua lúc đó tôi chỉ dùng 2 từ “Quyết Tâm”.
Tôi nhận thấy mình còn thiếu kinh nghiệm quản lý và kinh doanh nên nên để phát triển được thì chỉ còn con đường học tập, lúc này tôi đi học rất nhiều, thiếu kỹ năng gì là đi tìm lớp để cho được học kỹ năng đó, ngoài ra còn tham gia các cộng đồng kinh doanh để giao lưu học hỏi và trau dồi thêm kiến thức, miệt mài vừa học vừa làm 2 năm tôi đã rút ra rất nhiều bài học thực tế, áp dụng nhiều phương pháp mới vào bán hàng và quản lý nên việc kinh doanh khởi sắc hơn nhiều.
Theo đà phát triển của thị trường bất động sản khách hàng luôn luôn cần, năm tiếp theo tôi âm thầm làm theo cách riêng của mình ở các kênh bất động sản. Trong lúc những người khác nghỉ ngơi thì tôi càng tiếp tục làm. Nhưng đây là một sai lầm lớn của tôi, vì đã không mở rộng mối quan hệ trực tiếp với những người mình quen biết làm tôi cũng không thể nào thuyết phục được khách hàng đầu tư. Tôi đã phải đau lòng quyết định dứt bỏ 4 cửa hàng, chỉ để lại 1 cửa hàng duy nhất tại TP.HCM để tập trung nguồn lực phát triển theo hướng mới.
Sang năm tiếp theo tình hình kinh doanh ổn định lại, chỉ với một mình và tập trung vào hệ thống bán hàng đã giúp tôi phát trưởng đều và có thu nhập ổn định lại. Chính vì điều này nên công ty quyết định nâng vị thế tôi lên một bậc mới để dẫn dắt những đồng nghiệp mới vào nghề.
Tôi đang từng bước xây dựng thương hiệu cá nhân trên thị trường bất động sản dựa trên tiêu chí chất lượng sản phẩm (High Quality) và Dịch vụ khác biệt (Hi – Thân thiện, phục vụ khách hàng bằng cả trái tim). Tại Việt Nam, lĩnh vực bất động sản rất đa dạng và cạnh tranh cũng rất khốc liệt, nhưng tôi tin với hướng đi của mình cộng với tiêu chí về chất lượng sản phẩm, Công ty của tôi sẽ chinh phục được người đầu tư và đứng vững trên thị trường bất động sản miền Nam.
PHƯƠNG CHÂM “SỐNG KHÔNG HỔ THẸN”
Cho đến tận bây giờ, khi nhìn lại hành trình mình đã trải qua, cũng có một chút thành quả tuy nhiên tôi chưa hãnh diện về mình nhiều, bởi vì tôi nghĩ, những gì tôi đạt được còn rất nhỏ bé với nhiều tấm gương khởi nghiệp thành công khác. Bạn biết không, phương châm “Sống không hổ thẹn” không tự dưng mà tôi lấy nó làm kim chỉ nam sống cho mình. Tôi không tự tin khi bản thân mình nghèo, nghèo không có tiếng nói trong gia đình, anh em bạn bè xung quanh và càng không làm giàu cho đất nước. Từ đó, tôi luôn nhắc nhở chính mình “không được làm điều gì khiến mình phải hổ thẹn nữa”. Chính vì vậy đã rèn dũa cho tôi rất nhiều, từ việc nhỏ đến việc lớn tôi đều vượt qua được nhờ phương châm sống này đã nhắc nhở tôi hàng ngày.
Điểm nổi bật trong tôi là tính tự lập, tôi không thích dựa dẫm, tôi không thích cảm giác nợ nần. Nhưng bên cạnh đó, tôi sống khá tình cảm nhiều người nói rằng cách sống này không phù hợp với việc kinh doanh, tuy nhiên tôi lại nghĩ khác, tôi nghĩ sâu thẳm trong con người lúc nào cái tình cũng ngự trị. Nên sự tình cảm tôi luôn coi nó là một thế mạnh, là vũ khí của một TRÁI TIM NÓNG trong con người sôi nổi đầy hoài bão.
Tôi còn trẻ và nhận thấy mình còn thiếu nhiều rất nhiều, từ kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm, mối quan hệ hỗ trợ cho công việc… Tôi luôn chủ động để biết rằng, sẽ có nhiều bài học khi môi trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt và có thể sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực hơn nữa. Nhưng tôi sẵn sàng tiếp nhận những bài học ấy vì tôi hiểu rằng chúng sẽ làm cho tôi trưởng thành hơn, giúp tôi hoàn thiện và rèn cho tôi thêm bản lĩnh trong môi trường kinh doanh.
Tôi nghĩ trong kinh doanh ai cũng muốn mình vừa có trái tim nóng vừa có cái đầu lạnh, tôi cũng sẽ cố gắng để duy trì trái tim nóng của mình và bản lĩnh kinh doanh sẽ ngày càng hoàn thiện. Nhưng quan trọng hơn hết đối với tôi là dù bất cứ hoàn cảnh nào tôi vẫn sẽ giữ đúng cách sống theo tâm niệm “Sống không hổ thẹn“. Sống thì phải có ích và cố gắng hết mình để làm điều gì đó giúp ích cho xã hội.
VÕ PHƯƠNG ĐẾN TỪ ĐÂU?
Quê tôi gốc ở Hoài Nhơn, Bình Định. Ba tôi chỉ là một người nông dân thật thà, chất phác, gia đình tôi cũng chỉ làm nghề nông, nhưng do đông con quá nên làm mấy cũng vẫn không thoát nghèo.
Tôi là con trưởng trong gia đình, tôi cũng đã từng làm những việc rất nặng nhọc tưởng chừng như người mạnh khỏe mới làm nổi. Mỗi lần mùa mưa bão đến đều cuốn hết tài sản trong nhà đi là những mền, gối, đồ dùng sinh hoạt trong nhà, sách vở... là ba má phải chạy vạy để sắm sửa lại có cái ăn, cái mặc và anh em tôi đi học cùng với bạn bè. Nhà thì chỉ có bốn bức tường, tiền bạc không có nên chẳng sợ trôi dạt đi đâu. Ba má chỉ sợ chúng tôi bị lạnh lẽo trong những tháng ngày gió đông lũ lụt bão bùng nước vào trong nhà phải kê chân giường lên thật cao để ngủ.
NHỮNG KÝ ỨC KHÔNG THỂ QUÊN TRONG QUÁ KHỨ
Tiếp theo của việc Tôi đến từ đâu, tôi lớn lên như thế nào thì đây cũng là khoảng thời gian tôi có những ký ức ăn sâu trong trí nhớ không thể nào quên được. Tôi luôn tự hào tôi được sinh ra trong gia đình đầy tình thương yêu của Cha Mẹ anh chị, nhưng cũng đã trải qua những kỷ niệm đầy buồn tủi và khó khăn. Tôi nghĩ một phần cũng là ảnh hưởng của sự nghèo khó trong một quá gia đình đông con.
Vì làm nông nên những công việc gia đình như vác lúa về, cắt cỏ cho bò, hái rau cho heo. Nhưng việc vác nặng đối với tôi cũng dần thành bình thường, vì gia đình không dám thuê người, bởi ruộng lúa ít mà thuê người phải đi trả công cho họ. Ba má thì càng ngày tuổi càng cao tôi không thể nhìn thấy cảnh ba vác từng bao lúa nặng trịch, má thì gánh những bó rạ to sụ đi một quãng đồng xa về nhà. Là dân gốc rạ đang tuổi lớn mà mỗi lần đi học các khóe móng tay móng chân cứ thâm xì làm tôi rất tự ti xấu hổ không dám giao tiếp với bạn bè, nhưng đó là công việc của gia đình và muốn phụ giúp Ba Meá nên phải chấp nhận, không thể trốn tránh.
Đã nhiều lần tôi nghe Ba Má nói chuyển đi nơi khác lập nghiệp, đây như là cái “nghiệp” của gia đình tôi vậy. Nhưng hình như ông bà tổ tiên không muốn họ đi nơi khác. Chuyển lên Tây Nguyên lập nghiệp một thời gian rồi cũng trở lại quê nhà với những công việc nhà nông như mọi ngày.
Cha mẹ vất vả, anh chị em tôi cũng mỗi người mỗi tay xúm xụm vào cùng làm mà sao vẫn cứ nghèo. Tôi nhớ hồi học phổ thông tôi thường bị gọi tên lên đứng trên cột cờ trước toàn thể học sinh trường vào những sáng thứ 2 vì cái tội không đóng học phí đúng hạn. Cảm giác ấy làm tôi rất xấu hổ và tự ti nên lại càng làm cho tôi thêm ghét cái nghèo.
Ngày tôi bước chân lên đất Sài Gòn để tiếp tục việc học, nhà tôi cũng chẳng có đồng nào. Để không lỡ việc học của tôi, Mẹ đưa cho tôi chiếc nhẫn 1 chỉ vàng cất rất kỹ đã dành dụm từ lâu, Mẹ nói tôi đem bán để lấy tiền đi học. Đang rất háo hức với cuộc sống sinh viên phía trước nhưng khi cầm chiếc nhẫn Mẹ đưa mà lòng day dứt buồn rất khó tả, đó là một hồi ức mà tôi không thể quên.
Khi là sinh viên, để đỡ gánh nặng cho gia đình tôi tự đi làm thêm và đã trải qua rất nhiều nghề như bán hàng trong Nhà sách, bán lịch mỗi cuối năm, dạy thêm, xin làm giám thị mỗi mùa thi, trông coi tiệm Net… để kiếm tiền trang trải thêm. Rồi mọi chuyện cũng dần qua đi. Tôi tốt nghiệp cử nhân tin học năm 2002 và việc làm chính thức đầu tiên là làm công nhân của công ty tại Bình Dương. Khi có được những đồng lương đầu tiên đi làm, rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng vì từ đây đã hoàn toàn tự lo cho bản thân, không phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của cha mẹ nữa.
Quyết tâm làm giàu cháy bỏng trong tôi, nhất là những tấm gương doanh nhân thành đạt đã thôi thúc tôi thay đổi, không thể chần chừ. Tôi học thêm ngành Quản trị kinh doanh của trường Đại Học Kinh Tế TP. HCM để có thêm kiến thức kinh doanh chuẩn bị cho chặng đường sắp tới.
Nhờ làm ở Công ty Bình Dương mà tôi thấy rất nhiều bạn trẻ xôn xao vào nghề bất động sản và thấy họ đổi đời rất nhanh. Không thể chần chừ, tôi cũng muốn dứt ra cuộc đời người công nhân lương tháng mấy triệu đồng để vào làm bất động sản. Nhưng thật sự, không hề đơn giản đối với một người mới chân ướt chân ráo vào nghề.
SỨ MỆNH CỦA VÕ PHƯƠNG
Khi một con người sinh ra, trở thành người tốt kẻ xấu, người tài kẻ thất bại không phải là do dạy dỗ hay môi trường sống mà là họ tự chọn cách trở thành như vậy. Tôi quen biết rất nhiều người thành công và cũng chứng kiến không ít người thất bại. Người thành công họ thường rất giàu có, nhưng tôi nghĩ thành công và giàu có khi mất đi cũng không mang theo được gì. Vậy cái gì sẽ để lại khi bạn ra đi mãi mãi, tôi nghĩ đó là “cái phước”, cái mà bạn tạo ra giá trị cho xã hội khi bạn còn sống.
Theo cách nghĩ này, tôi phát triển thành cách sống và đưa cách sống vào vận hành công ty, tôi luôn nói với các em nhân viên, muốn trở thành người có giá trị, trước hết hãy biết cho đi, cho đi những thứ mình có, một lời an ủi động viên cũng giúp người khác an lòng, ấm áp, chỉ cần có tinh thần cho đi thì bất cứ thứ gì mình có cũng có thể có ích với người khác. “Đã sinh ra, không chỉ nghĩ đến lợi ích cho mình mà phải nghĩ đến lợi ích của người khác và phải đem giá trị cho xã hội”
Còn đối với tôi, một người đàn ông như bao người khác, từng trải cũng nhiều và tôi biết người đàn ông quan trọng với xã hội như thế nào. Sứ mệnh của tôi là “Truyền cảm hứng cho những người bạn biết sống chủ động”. Tôi mong muốn tất cả những người bạn đều được yêu thương, được hạnh phúc và làm chủ được chính cuộc đời mình, vì họ xứng đáng.
Trong công việc, tôi nhận ra rằng để tạo giá trị cho xã hội, để phát triển bền vững không chỉ có sản phẩm tốt mà bên cạnh đó luôn phải nâng cao chất lượng dịch vụ, sản phẩm và dịch vụ phải hướng tới lợi ích của khách hàng. Để làm được điều này, tôi nguyện mang cả tình yêu của mình vào sản phẩm, đem cả trái tim để chăm sóc khách hàng. Mỗi sản phẩm được trao và được nhận sự hài lòng từ khách hàng là mỗi lần trong tôi lại dâng trào niềm hạnh phúc.
Bài viết khá dài, tôi rất cảm kích bạn đã dành thời gian đọc, chúc bạn luôn an vui hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Võ Phương